Huỳnh Cảnh Nhi
Bạn mê tiên hiệp nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu ai là người "nhào nặn" nên những thế giới kỳ ảo khiến tim đập chân run? Việc thiếu kết nối với tác giả làm bạn đọc xong chỉ biết “hay”, mà chẳng biết tại sao hay? Đừng lo, hôm nay Nhi sẽ dẫn bạn bước vào thế giới của VONG NGỮ – bậc thầy tu tiên, để hiểu tại sao ông lại có thể khiến bao hủ nữ mê mệt và những trái tim thích “cày” tiên giới say mê không rời!
Thông tin cơ bản về tác giả | Thông tin chi tiết |
---|---|
Bút danh | VONG NGỮ (忘语) |
Tên thật | Không công bố |
Quốc tịch, năm sinh | Trung Quốc, năm sinh không rõ |
Thời gian bắt đầu sáng tác | Khoảng 2008 |
Thể loại sáng tác chính | Tiên hiệp, huyền huyễn, sủng, đôi lúc có ngược vừa |
Văn phong | Giản dị, logic cao, xây dựng thế giới tu luyện tỉ mỉ, dễ “bám dính” độc giả |
Điểm mạnh nổi bật | Hệ thống tu luyện chặt chẽ, nhân vật phát triển theo thời gian, ít “buff vô lý” |
Tác phẩm tiêu biểu | PHÀM NHÂN TU TIÊN, MA THIÊN KÝ, LƯYỆN KHÍ LUYỆN LIỄU TAM THIÊN NIÊN, THỐN MANG, TIÊN LUYỆN CHI ĐẠO |
Điểm đặc biệt mỗi truyện | – PHÀM NHÂN TU TIÊN: hành trình từ phàm nhân kiên trì trở thành cường giả |
VONG NGỮ là một tượng đài trong làng tiên hiệp Trung Quốc, với cách kể chuyện nghiêng về logic và tự nhiên phát triển.
Không đình đám trên truyền thông, VONG NGỮ chọn cho mình một hành trình kín tiếng và miệt mài. Xuất hiện lần đầu trên các diễn đàn văn học mạng từ năm 2008, ông nhanh chóng thu hút sự chú ý bởi lối xây dựng thế giới tu luyện chi tiết như vừa bước ra từ kinh Phật – Đạo.
Người đọc không biết ông là ai ngoài cái tên “VONG NGỮ”, nhưng điều đó chỉ khiến những fan chân chính thêm phần tôn trọng – vì ông dùng nội dung để nói, chứ không cần “tạo fame”. Cũng giống như HÀN LẬP – nhân vật chính PHÀM NHÂN TU TIÊN – ông đi lên từ con số 0, nhưng bằng tài năng và trí tuệ.
Thoát khỏi lối mòn của nhiều truyện tiên hiệp clichéd kiểu công lẽ ra chết nhưng lật kèo “buff” 180 độ, VONG NGỮ lại dắt người đọc đi con đường gian nan không kém HẮC BANG CÔNG trưởng thành từ bóng tối. Ông không “trát vàng” cho nhân vật, mà để họ tự mò mẫm, thất bại, rồi ngoi lên từ đống đổ nát.
Phong cách của ông không đơn điệu motif “1 công cứu cả thế giới”, mà giàu tính hiện thực – có chính, có tà, có đạo, có tình. Lối viết chậm rãi như nước chảy đá mòn khiến mạch truyện tưởng như chậm, nhưng càng đi sâu càng “dính keo”.
Viết truyện dài tới hàng nghìn chương chưa bao giờ là dễ. Tránh bị “lụi” như nhiều truyện tiên hiệp kéo dài rồi… tự lạc luôn trong chính thế giới mình là một thách thức cực lớn. VONG NGỮ gặp không ít tranh cãi về độ dài truyện, nhất là với PHÀM NHÂN TU TIÊN – nơi nhiều đạo hữu thậm chí “rụng râu” vì truyện quá dài.
Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà độc giả trung thành lại không rời. Bởi với họ, sống trong tiên giới của VONG NGỮ không phải để chờ plot twist, mà chính là một hành trình cùng trưởng thành, như cạnh một THÂM TÌNH CÔNG dù ít nói nhưng âm thầm bao dung.
Từ bệ phóng khiêm tốn đến tên tuổi lớn, VONG NGỮ đã chứng minh rằng ông không chỉ viết truyện, ông xây thế giới.
Không có scandal, không drama, VONG NGỮ là tu sĩ tu… chữ, một người “xuất thế” đúng nghĩa trong làng viết.
Không thể không nhắc đến:
Bên cạnh đó, đây còn là mẫu lý tưởng nếu bạn mê dạng nhân vật ít lời mà “ra tay” chuẩn như PHÚC HẮC CÔNG.
Đọc truyện VONG NGỮ, bạn sẽ cảm nhận rõ triết lý nhân – quả, kiên trì – báo ứng của Đạo gia và Nho gia. Không giống kiểu nàng CÔNG búng tay được bảo vật, từng kỳ ngộ trong truyện ông đều có lý do.
Một cốc đan dược không xuất hiện vì nhân vật “đáng yêu”, mà vì chàng ấy nỗ lực lấy nó từng giọt như nước mắt rơi của một MỸ THỤ đầu đội trời chân đạp thực tế. Chính giá trị đó khiến từng “bước tiến” của nhân vật thấm thía, để lại dư âm hơn cả truyện có plot twist “sốc tận óc”.
Bề ngoài là tiên hiệp, nhưng khi phân lớp, bạn sẽ thấy ở MA THIÊN KÝ có yếu tố tâm lý chiến căng thẳng đến nghẹt thở. Ở THỐN MANG lại là đời sống đô thị huyền huyễn, nơi các pháp bảo lẫn vũ khí phép thuật đối đầu nhau như game chiến thuật đẫm máu.
Thay vì dồn vào tình tiết “yêu từ ánh mắt đầu tiên”, ông khai thác sự chuyển hóa tâm lý nhân vật – từ phàm tới tiên và từ ngây thơ tới hiểu đạo. Chính vì lẽ đó, truyện ông dù không phải đam mỹ, vẫn khiến fan đam mê: “Cảnh này mà đổi sang thụ – công là thành H văn đỉnh cao luôn".
Nếu NHĨ CĂN viết bằng cảm xúc, tạo motif dễ đồng cảm như “đứa con bị vứt bỏ, trở về đạp đổ cả thiên giới”, thì VONG NGỮ giống như người thầy nghiêm khắc, bắt bạn bước từng bước từ luyện khí tới Kim Đan, rồi Nguyên Anh… Không shortcut, không lách luật.
Theo Nhi, nếu bạn là kiểu hủ nữ “thực chiến”, mê cốt truyện hơn soái ngôn, thì truyện ông như chiếc bánh chưng Tết – chắc, nhiều lớp, cắn xong mới thấm.
Ngòi bút của VONG NGỮ không chỉ gây tiếng vang mà còn định hình phong cách cho thế hệ tác giả tu tiên kế tiếp.
Trước khi có VONG NGỮ, nhiều tác giả viết tiên hiệp theo mô-típ cổ điển cũ kỹ. Ông là người mạnh dạn “phàm nhân hóa” quá trình tu hành – nghĩa là loại bỏ phép màu, tập trung vào rèn luyện – như kiểu HẮC BANG CÔNG học cách yêu lại từ đầu.
Ngày nay, nhiều truyện tiên hiệp đời sau đều vay mượn kiểu “tu từng bước, chiến từng tầng” của ông. Từ ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG đến TIÊN NGHỊCH, đâu đó đều có hơi thở của “học phái VONG NGỮ”.
Ban đầu có nhiều tranh cãi về độ dài – “Tôi có đi tu cũng chưa đọc hết PHÀM NHÂN TU TIÊN”. Nhưng theo thời gian, độc giả quay lại, thậm chí reread 3 lần như đọc NGÔ THỪA ÂN viết TÂY DU KÝ. Có fan còn nói: “Tôi biết từng chương HÀN LẬP thi triển chiêu gì, giống như nhớ đoạn H văn mình đã reread 80 lần vậy đó”.
Chỉ cần bạn đừng mong truyện sủng “em là của anh”, thì VONG NGỮ chính là nơi bạn trải nghiệm “yêu từ linh hồn” một thế giới khác.
Nếu bạn đang lăn tăn: “Mình nên bắt đầu truyện VONG NGỮ từ đâu?” – Nhi khuyên: Hãy bắt đầu từ PHÀM NHÂN TU TIÊN. Đọc đúng tâm trạng, bạn sẽ không rời được trang.
Bạn đã từng đọc PHÀM NHÂN TU TIÊN chưa, hay bạn là một fan cứng của MA THIÊN KÝ? Hãy kể cho Nhi nghe trải nghiệm của bạn với các tác phẩm của VONG NGỮ nhé! Ai biết được, chúng ta có thể cùng nhau dựng nên profile "CÔNG – THỤ" lý tưởng trong thế giới tu luyện đấy!